爽爽

詞語解釋
爽爽[ shuǎng shuǎng ]
⒈ ?俊朗出眾貌。
⒉ ?形容怡然,喜悅。
⒊ ?清脆響亮。
引證解釋
⒈ ?俊朗出眾貌。
引晉 孫綽 《竺法汰贊》:“爽爽 法汰,校德無怍,事外蕭灑,神內恢廓。”
《南史·文學傳·何思澄》:“人中爽爽有 子朗。”
唐 寒山 《詩》之一八二:“精神殊爽爽,形貌極堂堂。”
⒉ ?形容怡然,喜悅。
引清 宋起鳳 《核工記》:“叩鐘者貌爽爽自得。”
⒊ ?清脆響亮。
引魏巍 《山雨》:“秋風颯颯,銅鈴爽爽。”
國語辭典
爽爽[ shuǎng shuǎng ]
⒈ ?英明俊邁,超越尋常的樣子。
引《南史·卷七二·文學傳·何思澄傳》:「人中爽爽有子朗。」
《全唐詩·卷八〇六·寒山詩》:「精神殊爽爽,形貌極堂堂。」
分字解釋
※ "爽爽"的意思解釋、爽爽是什么意思由知識星宿-漢語知識在線查詢專業必備工具漢語詞典查詞提供。
相關詞語
- shuǎng shēn fěn爽身粉
- lǚ shì bù shuǎng屢試不爽
- shuǎng lǎng爽朗
- shuǎng shì爽適
- mèi shuǎng昧爽
- yīng shuǎng英爽
- shuǎng chàng爽暢
- shuǎng huì爽慧
- shuǎng kǎi爽慨
- xī shān shuǎng西山爽
- qiū gāo qì shuǎng秋高氣爽
- shuǎng yuē爽約
- zhí shuǎng直爽
- shuǎng jiàn爽健
- shū shuǎng舒爽
- bù shuǎng不爽
- jīng shuǎng精爽
- jìng shuǎng競爽
- shuǎng kǒu爽口
- háo shuǎng豪爽
- yí shuǎng遺爽
- shuǎng jiū爽鳩
- tián shuǎng甜爽
- shuǎng jié爽節
- gāo shuǎng高爽
- kāng shuǎng慷爽
- liáng shuǎng涼爽
- shuǎng kuài爽快
- shuǎng zhí爽直
- yì shuǎng逸爽
- sēn shuǎng森爽
- kǎi shuǎng慨爽